Bắt đầu lại không đáng sợ, chỉ cần bạn đam mê!
Khi nhắc đến Chu Thị Hồng Anh, nhiều người nghĩ ngay đến một người phụ nữ đứng trên đỉnh cao của nhiều lĩnh vực: thời trẻ chị là Chủ tịch Tập đoàn quảng cáo đa quốc gia JWT (một trong những công ty hàng đầu châu Á), Chủ tịch Tập đoàn Truyền thông Mindshare (nay là GroupM). Chị thành lập công ty Chu Thị đơn vị tiên phong trong xã hội hóa truyền hình, sản xuất các chương trình talk show có lượng người xem cao như: “Sức sống mới”, “Vui sống mỗi ngày”, “Nụ cười ngày mới”, “Âm nhạc Việt Nam – Những chặng đường”… đồng thời chị sáng lập thương hiệu thời trang Chu Gallery, chủ tịch công ty Du Thuyền Yachting Việt Nam: Đưa trải nghiệm du thuyền cao cấp đến gần hơn với người việt cũng như là Đại Sứ Đại sứ Quỹ từ thiện Facing The World (Anh Quốc): Hỗ trợ trẻ em dị tật tại Việt Nam tiếp cận các dịch vụ y tế chất lượng cao. Ở chị là sự sắc sảo, trí tuệ, và một phong thái đầy bản lĩnh của người lãnh đạo.
Thế nhưng, trong một thời điểm rất đẹp của cuộc đời, chị đã chọn làm một điều không ai ngờ: Bắt đầu lại! Và bắt đầu lại không phải trong một lĩnh vực quen thuộc – mà là ở nơi hoàn toàn xa lạ với chị – thể thao sức bền, cụ thể là Triathlon.
Khi chị đến với Gopeaks, chúng tôi không giấu được sự ngạc nhiên. Một người phụ nữ từng bước lên bục vinh quang trong bao nhiêu lĩnh vực lại khiêm tốn xin được học từ đầu – học cách chạy, học cách xỏ giày, cách đạp xe, cách giữ nhịp thở. Chị bảo: “Chị là một trang giấy trắng”. Và chị nói điều đó bằng nụ cười thật lòng, không một chút phòng thủ hay e ngại. Chị không giấu dốt, không giữ hình ảnh, không mang theo danh xưng nào vào sân tập. Chị bắt đầu đúng nghĩa như một người mới – người học trò lớn tuổi nhất, và cũng chính là người nghiêm túc, bền bỉ nhất.
Bắt đầu lại với chị không chỉ là học cách thở, cách chạy, cách đạp xe. Khó hơn thế , đó là học cách sống một nhịp sống hoàn toàn mới. Trước đây, chị sống trong sự bao bọc gần như tuyệt đối – không phải vì chị cần, mà vì những người xung quanh yêu quý và muốn chị có không gian trọn vẹn để tập trung cho các quyết định lớn. Có người lo từ việc di chuyển, chuẩn bị đồ đạc, sắp xếp bữa ăn, lịch trình. Mọi thứ đều được thu xếp gọn gàng, để chị dành toàn bộ thời gian và trí tuệ cho công việc – những “cuộc chiến” lớn hơn, dài hơi hơn.
Nhưng khi bước vào thể thao, sự bao bọc đó trở thành một chiếc lồng vô hình. Chị phải học cách tự đi xe buýt, ăn sáng vội bên vỉa hè, xếp hàng vào nhà vệ sinh công cộng. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt, nhưng với một người lớn lên và làm việc trong một thế giới chỉn chu và tinh tế, đó là cả một cuộc cách mạng. Chị đã vượt qua – lặng lẽ , đầy kiên định – như một chú chim non lần đầu rời tổ, chới với nhưng quyết tâm giang cánh bay.
Tôi luôn nghĩ: cái khó nhất trong thể thao không phải là thể lực, mà là việc vượt qua chính cái tôi – vượt qua rào cản tâm lý, vượt qua nỗi sợ mình không còn phù hợp, không đủ trẻ, không đủ thời gian. Và chị Hồng Anh đã làm được điều đó – một cách rất đàng hoàng, rất bình tĩnh, và đầy tinh tế. Người từng quen với những cuộc họp lớn, quen ra quyết định cho các chiến dịch lớn, bây giờ đứng ở vạch xuất phát của một môn thể thao đòi hỏi kỷ luật thể chất và tinh thần cao, chị đứng đó không phải để chứng minh gì với ai. Chị đứng đó vì chị muôn đi tiếp một hành trình mới – một hành trình thật sự.
Tại Gopeaks, chị không còn là “Chủ tịch”, “Giám đốc”, không ai gọi chị bằng chức danh. Mọi người chỉ thấy một người phụ nữ tập luyện mỗi ngày, đều đặn, âm thầm, không than vãn. Những buổi sáng 5 giờ, chị đến với nụ cười tươi dù trời mưa hay nắng. Có hôm chị sốt, nhưng vẫn cố hoàn thành bài tập. Có hôm chị thở không ra hơi sau một bài brick nặng, nhưng chỉ xin nghỉ vài phút rồi tiếp tục, không một lời than. Không ai thấy, nhưng chúng tôi thấy. Không ai biết, nhưng chúng tôi biết với chúng tôi, đó là điều tạo nên giá trị thật sự của một vận động viên.
Tháng 5 vừa rồi, chị Hồng Anh tham gia cự ly Sunrise Sprint trong hệ thống Ironman 70.3 Đà Nẵng, và hoàn thành trong 2 giờ 03 phút 32 giây – một kết quả đáng trân trọng với bất kỳ ai mới bắt đầu, đặc biệt là ở độ tuổi ngoài 50. Nhưng điều đáng nói hơn là tinh thần phía sau con số đó. Đó không phải là chiến thắng về thành tích, mà là chiến thắng nội tâm. Là sự vượt qua những giới hạn mà chính chị từng nghĩ mình không thể. Không ai vỗ tay khi chị cán đích bằng thời gian ấy, nhưng chúng tôi thì đứng đó, lặng người vì xúc động, chúng tôi biết đằ g sau 2 tiếng thi đấu ấy là tháng, ngày tập luyện trong âm thầm, trong mồ hôi, và đôi khi cả nước mắt.
Trong một buổi tập, giữa giờ nghỉ, chị nói với tôi: “Chúng ta nên có một hệ thống huấn luyện bài bản, khoa học, nghiêm túc – để người Việt, ở bất kỳ độ tuổi nào, cũng có thể tập thể thao một cách an toàn và bền vững”. Tôi không nghĩ đó là một câu nói xã giao. Vì tôi nhìn thấy chị đang âm thầm làm từng việc nhỏ hướng tới điều đó. Có thể Gopeaks ra đời từ giấc mơ của những người huấn luyện, nhưng niềm tin của những người như chị là chất liệu khiến chúng tôi có động lực để đi tới.
Chị từng là Đại sứ, là Chủ tịch, là Giám đốc, là nhà sáng lập, nhà sáng tạo. Nhưng hôm nay, với chúng tôi, chị còn là một Iron Lady đúng nghĩa. Một người phụ nữ dám bắt đầu lại không phải vì thiếu điều gì – mà vì tin rằng bản thân mình luôn có thể trở nên tốt hơn. Sự bắt đầu ấy không ồn ào, không kèn trống, không cần ai công nhận. Chị bắt đầu vì chị thật lòng muốn sống một phiên bản khác của chính mình – phiên bản khỏe mạnh hơn, sống động hơn, và đầy cảm hứng hơn. Bài viết này không dành để tôn vinh một thành tích thể thao. Nó dành để tôn vinh một tinh thần – tinh thần dám học lại, dám bỏ lại danh xưng, dám sống thật. Vì bắt đầu lại chưa bao giờ là điều dễ dàng. Nhưng nếu bạn đủ thật lòng, nó chưa bao giờ là điều đáng sợ. Cảm ơn chị Hồng Anh – vì đã khiến chúng tôi hiểu rằng: bắt đầu lại không đáng sợ… chỉ cần bạn đam mê.
Gopeaks Team