Không cần triết lý cầu kỳ hay cốt truyện phức tạp, Những mảnh vỡ của Trần Minh Cường chọn một hướng đi khác – kể chuyện bằng ký ức và cảm xúc chân thành. Tác phẩm được giới thiệu tại TP HCM cuối tháng 7, thu hút đông đảo độc giả và người thân đến ủng hộ.
Giữa không gian ấm cúng và thơ mộng của Lumiere Byblos Villa, buổi ra mắt tập tản văn Những Mảnh Vỡ của tác giả Trần Minh Cường đã diễn ra trong không khí đầy cảm xúc. Không đơn thuần là một buổi giới thiệu sách, sự kiện trở thành cuộc gặp gỡ thân tình giữa tác giả và những người đã đồng hành, sẻ chia cùng anh trong hành trình sáng tác.
“Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi cái ôm… đều là những mảnh ghép yêu thương giúp tôi thêm vững tin trên con đường mình chọn”, Trần Minh Cường xúc động chia sẻ. Anh cũng gửi lời tri ân đến các đơn vị tài trợ và những người âm thầm góp phần vào sự thành công của buổi ra mắt, trong đó có Lumiere Byblos – nơi những trang sách đầu tiên được lật mở giữa tiếng vỗ tay và ánh mắt đồng cảm.
Một tập tản văn không cần ồn ào
Trong thời đại văn chương thường bị chi phối bởi kỹ thuật viết và sự phô trương cảm xúc, Những Mảnh Vỡ xuất hiện như một làn gió nhẹ, không màu mè, không cầu kỳ, chỉ giản dị và chân thành đến lạ.
Từ những dòng đầu tiên của “Ngày em vô tư qua cầu” cho đến “Mình tha thứ cho nhau, được chưa?”, Trần Minh Cường không dẫn dắt người đọc bằng kịch tính mà bằng những lát cắt tinh tế của cảm xúc đời thường. Mỗi tản văn như một khoảng lặng giữa cuộc sống bộn bề để người ta có thể ngồi lại, đọc và lặng im.
Điều đặc biệt là dù nhắc đến tổn thương, ly biệt hay tan vỡ, giọng văn của Trần Minh Cường không hề bi lụy. Trái lại, anh mở ra một không gian đầy hy vọng. Con người có thể học cách bao dung, chấp nhận và bước tiếp ngay cả khi mang trong tim những vết nứt.
“Tha thứ không có nghĩa là quên đi mọi thứ mà là chấp nhận rằng chúng ta đã từng cố gắng, dù kết quả không như mong đợi” – một trích đoạn trong sách cũng là tinh thần xuyên suốt mà tác giả muốn gửi gắm.
Từ đạo diễn sân khấu đến người kể chuyện bằng chữ
Ít ai biết, trước khi viết văn, Trần Minh Cường từng là đạo diễn sân khấu. Chính xuất phát điểm ấy đã tạo nên phong cách kể chuyện “không giống ai” của anh – nơi mỗi câu chữ đều gợi lên hình ảnh, âm thanh và cả ánh sáng ký ức.
Trong tản văn “Sài Gòn và cô em tóc thề ngày cũ”, người đọc không chỉ thấy một thành phố đổi thay mà còn ngửi được mùi dầu Cô Ba, nghe tiếng gió lướt qua mái tóc ngày xưa và cảm nhận nỗi trống vắng khi người cũ đã hóa xa lạ. Đó là sân khấu của ký ức – nơi cảm xúc không cần diễn giải nhiều, chỉ cần được gợi đúng lúc.
Hay trong “Chiều buồn hay là mắt em”, Cường viết như thể lia máy chậm vào một đôi mắt đã từng thương. Câu chữ như ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào nỗi cô đơn chưa gọi thành tên, dịu dàng, buốt nhẹ và ám ảnh.
Không để lại vết thương, chỉ để lại dư âm
Những Mảnh Vỡ không cố gắng trở thành một tác phẩm lớn. Nó không đánh vào bi kịch, cũng không dạy người ta phải sống thế nào. Tập sách chỉ thủ thỉ như một người bạn, nhắc rằng: “Tổn thương cũng là một phần của đời sống, và khi ta đủ dũng cảm để đối diện với nó, ta sẽ biết cách sống nhẹ nhàng hơn”.
Trần Minh Cường không viết để nổi tiếng, không dùng kỹ xảo ngôn từ để thuyết phục. Anh viết như đang thở, tự nhiên, mềm mại nhưng đủ sâu để khiến người đọc phải dừng lại giữa chừng và nghĩ về chính mình.
Với Những Mảnh Vỡ, Cường đã góp một tiếng nói chân thành cho văn chương Việt đương đại. Một tiếng nói nhẹ nhàng nhưng bền bỉ, dành cho những tâm hồn từng trầy xước.
Một số hình ảnh tại sự kiện:
Khánh Đơn